Every time it rains, I think of him. I remember the drizzling day before Christmas break when in a sudden graceful motion he kissed my cheek, and sprinted away. Months passed, the winter ended. He told me he thought I was amazing, that I was unlike any other girl, that I was special but: “It just isn’t going to work anymore.” It rained that day too. Summer. Fall. Winter. Spring. We became close friends. We grew up. Four years later, he’s like a brother to me. My love never stopped, it just changed, like we did.
Mỗi khi trời mưa, tôi lại nghĩ về anh ấy. Tôi nhớ cái ngày mưa phùn trước Giáng Sinh đó khi anh với cú di chuyển nhẹ nhàng đặt lên má tôi một nụ hôn, và bỏ chạy. Nhiều tháng qua, mùa đông cũng qua đi. Anh nói rằng anh ấy nghĩ tôi thật tuyệt, tôi không giống bao nhiêu cô gái khác, rằng tôi đặc biệt nhưng "Điều đó sẽ chẳng đi đến đâu." Những ngày ấy, trời lại mưa. Mùa Hè. Mùa Thu. Mùa Đông. Mùa Xuân. Chúng tôi thành những người bạn thân. Chúng tôi cùng lớn lên. Bốn năm sau, anh ấy như một người anh trai đối với tôi. Tình yêu của tôi thì chưa bao giờ dừng, mà nó chỉ thay đổi, như cách mà chúng tôi đổi thay.
I’m a confused student in Los Angeles trying to understand this game called life.
Từ: http://www.pictorymag.com/showcases/one-who-got-away/#pictory-725
0 Nhận xét